Bỏ qua nội dung

[ĐVTGCT] Chương 16

Tháng Hai 13, 2014

Chương 16

Lý Đông Hải duỗi duỗi người, xoa tóc, hết sức phấn khởi đi rửa mặt rồi. . . Lý Đông Hải nhìn trong gương chính mình miệng đầy bọt kem si ngốc mà cười, tiếp tục bất bình thường  . . . Cách tình nhân lễ hoàn lại có một ngày, Lý Đông Hải đã ngủ không yên rồi, huống hồ hôm nay vốn là cuối tuần, ngày mai vốn là chuẩn bị. . .

“Lý Hách Tể. . .”

“Lý Hách Tể. . .”

“Lý Hách Tể! ! ! ! …”

Lý Đông Hải thanh âm thật to hét lên trong biệt thự, tất cả người làm cũng hoảng sợ nhìn cậu trên lầu đang gào thét, tâm lý nhân tiện giống như sắp sửa có bão lớn, Đông Hải thiếu gia hôm nay chính mình rời giường rồi, hoàn lại thức dậy sớm như vậy! . . .

Lý Đông Hải kêu hồi lâu “Lý Hách Tể” không có đáp lại, chạy đến phòng Lý Hách Tể “rầm” một phát đá văng cửa. . .

“Lý Hách Tể! . . . Uh? . . .” – Lý Đông Hải nhìn căn phòng sạch sẽ trống rỗng. . . Không có ở đây?

“Lý Hách Tể, ngươi ở đâu! Nhanh lên một chút đi ra cho ta! ! ! Đi ra! ! ! . . .” – Lý Đông Hải đứng đó la hét, không biết hướng về phía nơi nào  . . .

“Thiếu gia. . .” – Một người hầu đỏ mặt nhìn Lý Đông Hải, rốt cục nhỏ giọng kêu. . .

“Cái gì! Lý Hách Tể đâu? . . .” – Lý Đông Hải xoay qua  không nhịn được nhìn cái kia nữ nhân đã sớm bị hù dọa. . .

“Hách Tể thiếu gia, thiếu gia. . . Hôm nay sáng sớm nhân tiện đi ra ngoài, nói nếu như Đông Hải thiếu gia tỉnh dậy, gọi điện thoại cho Hách Tể thiếu gia. . .” – Nữ hầu cúi đầu dùng sức nắm váy, nói từng lời thật cẩn thận, hình như sợ nói sai một chữ Lý Đông Hải sẽ xông lên bóp chết nàng vậy. . .

Nữ nhân sau khi nói xong, chung quanh vô cùng an tĩnh, nàng chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện Lý Đông Hải đứng ở chính mình trước mặt nhìn chằm chằm, Lý Đông Hải hai tròng mắt xinh đẹp làm cho nữ nhân kia không tự giác có ý nghĩ kỳ quái. . .

“Ngươi. . . Ngươi đứng yên ở chỗ này làm gì hả! Dùng tiền mời ngươi làm điêu khắc sao! Đi giúp ta lấy điện thoại ! ! . . .” – Lý Đông Hải mở miệng, khến cho mộng đẹp của nữ nhân trong nháy mắt tan biến. . .

“Dạ! Đông Hải thiếu gia! . . .” – Đối với Lý Đông Hải vốn là không nên có cái gì ảo tưởng. . .

“Đông Hải thiếu gia. . .”

“Lý Hách Tể, ngươi ở đâu? . . .” – Lý Đông Hải ngồi ở ghế sa lon đắc ý thưởng thức bánh kem Lý Hách Tể chuẩn bị. . .

“Chỗ làm việc. . .”

“Việc gì hả. . .” Lý Đông Hải dùng ngữ khí của Từ Hi thái hậu chất vấn   Lý Hách Tể. . .

“Ngạch, việc. . . Rất quan trọng, cho nên hôm nay bận cả ngày. . .”

“Như vậy a, nọ vậy quên đi. . . Ta vốn muốn ngươi theo ta đi mua đồ. . .” – Lý Đông Hải bĩu môi tức giận. . .

Bên kia trầm mặc một chút, Lý Hách Tể tay nắm điện thoại di động không tự giác nắm thật chặt, mua đồ sao. . . Vốn là quà đi, ngày mai là tình nhân lễ, vốn là muốn tặng cho người nào đi. . .

“Nọ vậy thiếu gia mua đồ vật xong điện thoại cho ta đi, ta xem có thể hay không đi tới đó. . .”

“Được rồi. . .” – Lý Đông Hải cúp điện thoại, ném sang một bên. . .

Nghĩ muốn giúp Lý Hách Tể mua một bộ bao tay , khăn, mũ giống với của mình. . . Lý Hách Tể mỗi ngày mặc màu đen, tử khí trầm lắng, giờ mua màu lam đi, hay màu trắng? Aisss, nhìn đi nhìn lại vẫn là màu đen thích hợp nhất. . .

Lý Đông Hải vừa nghĩ vừa thay quần áo, chuẩn bị xuất môn liền cầm lấy điện thoại bấm số. . .

“Xin lỗi, thuê bao này hiện không liên lạc được. . .” – Điện thoại bên kia truyền đến vốn thanh âm này. . .

Lý Đông Hải cầm điện thoại di động, đứng ở cửa như nghĩ tới cái gì địa ngẩng đầu, đột nhiên hung tợn mà đạp cánh cửa một cước. . .

“A, đau quá. . . À, Hi Triệt ca theo Hàn Canh ca quay về Trung Quốc rồi! Ai theo ta đi dạo phố a! ! ! . . . .”

Lý Đông Hải thờ dài. . . làm sao đây. . .

Nhưng là có câu gọi là. . . .

Lý Đông Hải bằng hữu khắp thiên hạ. . .

Nửa giờ sau, Lý Đông Hải vui vẻ lôi Kim Khởi Phạm vẻ mặt không có gì thay đổi cùng Thôi Thuỷ Nguyên vẻ mặt nhăn nhó trên đường đi bộ. . .

“Lý Hách Tể, đối với tiểu thiếu gia của cậu nói dối không tốt lắm đâu. . .” – Lý Hách Tể đang có chút buồn bực lái xe, phía sau là một phụ nữ thanh âm truyền tới. . .

“Như thế nào, ko lẽ lại nói ta cùng một người phụ nữ cùng một chỗ. . .” – Phụ nữ khẩu khí tràn ngập sự trêu chọc, làm cho Lý Hách Tể rất không thoải mái. . .

“Không phải nói Đông Hải thiếu gia có thích ai đó sao, cậu lo lắng cái gì hả. . .”

“. . .” – Lý Hách Tể không nói gì, chính là bởi vì thế mới không muốn nói cho Lý Đông Hải hắn cùng một người phụ nữ cùng một chỗ, Lý Đông Hải nếu như cái gì phản ứng cũng không có thì phải làm sao. . .

“Nhã Lạp tỷ, tỷ biết rõ ta là nghĩ như thế nào. . .”

“Ha ha, tốt lắm tốt lắm, không đùa cậu rồi, quả nhiên là một tiểu hài tử. . . vì bông tai người kia tặng lỡ đánh mất mà ngay cả ta cũng tìm đến. . . Thật sự là một tiểu hài tử, cố chấp tiểu hài tử. . .” – Phác Nhã Lạp tiến đến sau Lý Hách Tể, lôi kéo tóc hắn giật giật. . .

“A! Tỷ tỷ buông tay! . . . Muốn gây ra tai nạn xe sao! . . .” – Lý Hách Tể đầu bị giật ngược loạn hoảng. . .

“Thiết, tiểu hài tử. . . Tính tình cũng nhỏ nhen như vậy. . .”

“Tỷ. . .”

“Cậu để làm chi không nói thẳng với Lý Đông Hải? . . .” – Lý Hách Tể vừa định nói, Phác Nhã Lạp nhân tiện nói luôn, khiến cho Lý Hách Tể ứng phó không kịp. . . Cô ấy chính là như vậy, lúc nào cũng có thể bắt được đối phương có nhược điểm gì, liền nhắm ngay đó khiến đối phương không kịp trở tay. . .

Lý Hách Tể không thèm nhắc lại, trong ánh mắt màu đen trở nên càng thêm thâm thúy. . .

Thổ lộ sao?

Không có dũng khí, không có dũng khí nói “Anh thích em” thậm chí là “Anh yêu em” . . .

Tại sợ hãi. . .

Sợ vạn nhất cậu ấy đối với chính mình không phải cái loại cảm giác này, như vậy ngay cả bằng hữu cũng làm không được đi, ngay cả lý do tiếp tục ở bên cạnh cũng không có rồi đi. . .

Sợ cậu ấy sẽ chán ghét mình. . .

Sợ chính mình mất đi cậu, thật sự sợ hãi. . .

Đông Hải trong thế giới trừ ra ta còn có Hi Triệt ca, có Hàn Canh ca, có thật nhiều thật nhiều người. . .

Nhưng là ta trong thế giới chỉ có cậu ấy. . .

Chỉ có một Lý Đông Hải nhân tiện thay thế tất cả, nếu như đem cậu ấy từ trong thế giới của ta li khai, ta sẽ sống không nổi. . .

Cho nên cho dù như thế nào, không biết trái tim cậu ấy nghĩ gì. . .

Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu ấy là tốt rồi. . .

From → Uncategorized

3 bình luận
  1. Tội anh quá bị tư tưởng nội tâm đấu tranh dữ dội. Cơ mà anh nên nói đi nhá vì vốn dĩ Hải cũng thích anh mà 🙂
    Anh vì Hải mà đi tìm tỷ tỷ kia giúp đỡ. Hải mà biết không chừng sẽ nhảy vào lòng anh ngay đó 😀 Hải đúng là nữ vương cứ thích hung hăng la hét người khác thế mà anh chịu nổi mới ghê :))

  2. elfishy101510 permalink

    Anh ngốc thật =))) mà thôi anh yên tâm, Hải mà thấy anh đi vs tỷ tỷ xinh đẹp sẽ bay vào gào thét um sùm đòi người hà, lúc đó tỏ tình luôn cũng đc

Trackbacks & Pingbacks

  1. [Trường Thiên] Đúng Vậy, Thiếu Gia Của Ta | Đông Phương Hải Nghiên

Bình luận về bài viết này